Ngày đó, có một người dân tộc Sán Dìu cứ thỉnh thoảng lại mang xuống một túi nilon những bông trà vàng tươi bán cho gia đình tôi. Lần nào mở gói hoa trà ra, bố tôi cũng “Ồ… À…” đầy tiếc nuối bởi những bông hoa có màu vàng óng, cánh dày mịn giống như sáp, chứng tỏ chúng được hái từ cây trà cổ thụ rất to nhưng hầu hết trong số chúng đã bị ủng hoặc lên men, không thể chế biến được nữa. Tuy thế, gia đình tôi vẫn thu mua bởi chúng tôi biết rằng, để hái được ngần ấy những bông hoa trà xuống núi, bà con đã phải đi một chặng đường dài vất vả với đầy niềm tin và hy vọng, chính bởi vậy gia đình tôi không nỡ để bà con đi về rồi không bao giờ quay lại nữa.
Một ngày nọ, tôi quyết tâm theo chân những người dân tộc tìm về nơi đã sản sinh ra những bông trà ấy. Sau hai ngày đường đi bộ, vượt qua nhiều đoạn đường trơn dốc bên cạnh vực sâu, ban ngày vừa phát quang bụi đường, vừa phải dò dẫm từng bước chân vì mây mù chắn lối; ban đêm nằm nghe chim kêu, vượn hú trong nỗi niềm khôn tả, cuối cùng tôi cũng tìm đến được bên những cây trà hoa vàng.